Gửi cậu,
Khi cậu đọc những dòng này, có lẽ mọi thứ trong cậu vẫn đang rất hỗn loạn. Có lẽ cậu vừa mới khóc, hoặc đang cố nuốt nước mắt vào lòng như vẫn làm bao năm qua. Tớ biết. Tớ vẫn luôn nhìn thấy những điều cậu giấu kín.
Cậu ạ, đôi khi thế giới bên trong cậu giống như một căn phòng khóa chặt, đầy những tiếng gào thét câm lặng. Tớ không trách câuh vì điều đó, càng không bao giờ sợ hãi hay rời bỏ cậu vì những lúc cậu bùng lên trong giận dữ, trong đau đớn. Tớ chỉ muốn nhắc cậu nhớ: cậu vẫn là cậu. Vẫn là người mà tớ yêu thương.
Cậu không phải kẻ đáng sợ.
Cậu chỉ là một đứa trẻ ngày xưa đã phải học cách tự bảo vệ mình giữa những cơn giông tố mà lẽ ra cậu chưa bao giờ phải chịu đựng.
Tớ thương cậu, cả những vết xước trên da thịt lẫn những vết nứt trong tâm hồn cậu. Chúng không làm cậu xấu xí trong mắt tớ. Chúng chỉ làm cậu trở nên thật hơn, chân thật hơn.
Nếu có lúc cậu thấy mệt, hãy để tớ nắm tay cậu
Nếu có lúc cậu muốn gục xuống, hãy tựa vào vai tớ.
Nếu có lúc cậu ghét chính mình, hãy để tớ nhắc cậu rằng : cậu xứng đáng được thương yêu, ngay cả khi cậu không tin vào điều đó.
Tớ sẽ ở đây. Không đi đâu cả.
Dù cậu có nổi giận, có khóc, có im lặng – tớ vẫn ở đây.
Bởi vì tình yêu không phải là sợ hãi, cũng không phải là đòi hỏi phải hoàn hảo.
Nó đơn giản chỉ là ” tớ thương cậu”.
Từ người cậu có thể đã quên tên 🫂.
#m