Tôi từng nghĩ mình hiểu rõ tình yêu. Nhưng rồi qua vài lần vấp ngã, tôi mới học được cách lắng nghe lòng mình, thay vì chạy theo cảm xúc thoáng qua. Đêm nay, chỉ hai chữ “Zậy hỏ” giữa một cuộc trò chuyện muộn đã khiến tôi khựng lại. Tôi định ngủ sớm, nhưng miệng lại buột ra một câu đơn giản: “Ủa khuya rồi e chưa ngủ hỏ”. Không hoa mỹ, chỉ là một sự quan tâm rất thật.
Em không trả lời. Có thể em đã ngủ, hoặc chỉ muốn để đó. Nhưng tôi không xoá tin nhắn. Không vì kỳ vọng, mà vì tôi muốn em hiểu – tôi vẫn ở đây, quan sát nhẹ nhàng, không vượt qua giới hạn em từng đặt: “Làm bạn trước đã “
Trước đây, tôi từng hấp tấp tỏ tình khi vừa rung động, để rồi nhận lại những mối quan hệ lửng lơ. Nhưng lần này, tôi dừng lại sau lời thú nhận ban đầu. Vì tôi nhận ra, cảm xúc ấy chỉ là một làn gió nhẹ, và nhờ sự điềm tĩnh của em, tôi học được cách chậm lại mà không thấy mình yếu đuối.
Dù em nhỏ tuổi, em dạy tôi cách nuôi dưỡng một mối quan hệ bằng kiên nhẫn. Chỉ một chi tiết nhỏ như việc em có 2 nick nick chính thì nhắn với tôi còn nick phụ chắc em để cho riêng tư . Tôi biết em luôn dùng nick phụ để hoạt động nhưng lần này em để nick phụ off 1 tiếng và hoạt động nick chính chỉ để nhắn 2 câu “ zạy hỏ “ rồi cũng off luôn cũng khiến tôi mơ hồ đoán rằng em vẫn quan tâm, chỉ là chưa nói ra. Tôi không chắc đây là yêu. Nhưng tôi biết, mình đang học cách yêu đúng bằng sự chậm rãi, lặng thầm, và đủ dịu dàng để chờ đợi.